Chia rẽ là gì? Khái niệm, tác hại và cách rèn luyện để duy trì tình đoàn kết, tránh gây chia rẽ

Bạn đã từng có mặt trong một nhóm từng rất gắn kết – nhưng rồi một ngày, cảm giác “không còn như xưa” dần lớn lên trong im lặng? Không hề có cãi vã, không có người rời đi, không có ai phản bội – nhưng mối liên kết chung dần rạn vỡ qua những ánh nhìn lạ lẫm, những câu chuyện không còn muốn chia sẻ, và những buổi gặp gỡ trở nên gượng gạo. Đó chính là biểu hiện tinh viâm thầm của chia rẽ – thứ không bùng nổ như xung đột, nhưng âm ỉ làm lạnh dần mọi kết nối. Trong hành trình xây dựng cộng đồng, tổ chức, hay chỉ đơn giản là một mối quan hệ thân thiết, việc hiểu rõ bản chất, tác hại và cách chuyển hóa chia rẽ là điều sống còn. Qua bài viết sau từ Sunflower Academy mời bạn cùng chiêm nghiệm về chia rẽ – không phải để sợ nó, mà để đủ tỉnh táo nhận diện, đủ dũng cảm tháo gỡ, và đủ trưởng thành để giữ vững tình đoàn kết bằng chính sự thật lòng mỗi ngày.

Chia rẽ là gì? Khái niệm, tác hại và cách rèn luyện để duy trì tình đoàn kết, tránh gây chia rẽ.

Khái niệm về chia rẽ.

Tìm hiểu khái niệm về chia rẽ nghĩa là gì? Chia rẽ (Division hay Social Fragmentation, Relationship Breakdown) là trạng thái hoặc hành vi khiến một hệ thống vốn đang gắn bó – như một mối quan hệ, nhóm làm việc, cộng đồng hay tổ chức – bị mất đi sự liên kết, dẫn đến phân mảnh, nghi ngờ, hoặc đối đầu. Nó có thể đến từ xung đột rõ ràng, nhưng cũng có thể hình thành âm thầm – qua những lời nói mỉa mai, hành vi tách biệt, hoặc thái độ phân biệt “ta – họ”. Chia rẽ không chỉ là hiện tượng mà là năng lượng kéo dài sự đứt gãy, nếu không được nhận diệnchuyển hóa đúng cách.

Chia rẽ không đơn thuần là một sự kiện bùng nổ mà là tiến trình tích tụ. Mỗi lần so sánh, phán xét, thiên vị, nói xấu sau lưng hay gián tiếp làm tổn thương sự tin cậy – là một lần tạo ra vết nứt. Khi những vết nứt không được hàn gắn, nó lớn dần thành vách ngăn. Và rồi, những con người từng gần gũi lại trở nên lạ lẫm, những tập thể từng gắn kết trở nên rời rạc, và cộng đồng từng mạnh mẽ bắt đầu phân rã từ bên trong.

Để hiểu sâu hơn về bản chất chia rẽ, cần phân biệt nó với những trạng thái tương cận như: bất đồng lành mạnh, ranh giới cá nhân, phản biện xây dựng và tạm ngắt kết nối. Mỗi trạng thái này – nếu hiểu sai – đều dễ bị gán nhãn là “gây chia rẽ”, dù thực tế không phải vậy.

Hãy tưởng tượng một nhóm bạn từng thân thiết, nhưng rồi bắt đầu so sánh thành tích, bàn tán sau lưng, chia sẻ nửa vời. Một người cảm thấy bị bỏ rơi, người kia nghĩ rằng mình bị ghen tị. Không ai nói ra, nhưng khoảng cách lớn dần. Hay một tổ chức từng có văn hóa đoàn kết, nhưng rồi bắt đầu xuất hiện nhóm “gần sếp” – nhóm “ngoài rìa”, những cuộc họp bị rò rỉ thông tin, những ánh mắt ngầm phân biệt. Sự chia rẽ không đến từ một sự kiện lớn mà đến từ những chi tiết nhỏ, lặp lại trong im lặng.

Phân tích sâu hơn, chia rẽ xuất hiện khi con người mất niềm tin vào sự công bằng, và thay vì đối thoại, họ chọn cách tạo “vùng an toàn” riêng. Càng nhiều tổn thương chưa được giải thích – càng nhiều nhóm được hình thành. Càng ít lắng nghe – càng nhiều phán đoán. Và từ đó, chia rẽ không chỉ làm mất sự gắn kết mà còn làm tê liệt năng lượng sáng tạo, cảm hứng chung, và sức mạnh cộng hưởng mà một tập thể từng có.

Như vậy, chia rẽ không bắt đầu từ sự chia tay mà từ sự ngắt kết nối trong lòng người. Chỉ khi ta dám nhìn lại những điều chưa được nói, dám lắng nghe điều không dễ nghe, và dám mở lòng để hàn gắn thay vì phân biệt, ta mới có thể giữ gìn sự đoàn kết – không phải bằng lời kêu gọi mà bằng hành vi tử tế, thấu hiểuđồng hành mỗi ngày.

Phân loại các khía cạnh của chia rẽ.

Chia rẽ thường biểu hiện qua những dạng thức cụ thể nào trong đời sống? Không phải mọi sự đứt gãy đều là bạo lực hay bùng nổchia rẽ thường đến từ những biểu hiện nhỏ, âm thầm và lặp đi lặp lại. Khi hiểu rõ các tầng xuất hiện của chia rẽ, ta có thể ngăn chặn và chuyển hóa từ sớm – thay vì đợi đến lúc không thể cứu vãn.

  • Chia rẽ trong tình cảm, mối quan hệ: Khi một người trong mối quan hệ bắt đầu giữ lại cảm xúc thật, ngầm phán xét, hoặc so sánh đối phương với người khác – đó là những bước đầu tạo ra khoảng cách. Sự chia rẽ không đến từ “một lần cãi nhau”, mà từ chuỗi ngày không nói thật lòng. Người ta sống cùng nhau, nhưng ngày càng xa nhau về nội tâm. Kết nối bề mặt vẫn còn – nhưng linh hồn mối quan hệ thì dần rạn nứt.
  • Chia rẽ trong đời sống, giao tiếp: Trong một nhóm bạn, đồng nghiệp, hay hàng xóm, sự chia rẽ thường bắt đầu từ lời đồn nhỏ, một lần không minh bạch, hoặc một câu nói không rõ ngữ cảnh. Dần dần, những cụm người xuất hiện, “bên này – bên kia”, những cuộc trò chuyện riêng tư, ánh nhìn thiếu thiện cảm. Không cần một sự kiện lớn – chỉ cần đủ nhiều im lặnghiểu lầm tích tụ, chia rẽ sẽ hình thành.
  • Chia rẽ trong kiến thức, trí tuệ: Khi người có hiểu biết dùng ngôn từ làm công cụ “đánh phủ đầu” thay vì chia sẻ, hoặc khi học thuật bị biến thành tranh đoạt uy tín, các phe phái học thuật bắt đầu hình thành. Chia rẽ trong tầng tri thức khiến không gian đối thoại mất tính cởi mở. Thay vì học hỏi, con người bắt đầu lựa chọn “phe đúng” và im lặng với điều mới.
  • Chia rẽ trong địa vị, quyền lực: Trong tổ chức, sự chia rẽ thường đến từ cảm giác thiên vị, phân tầng, hoặc thiếu minh bạch trong khen thưởng – dẫn đến niềm tin vào hệ thống bị suy giảm. Nhân viên chia nhóm theo mức độ “gần sếp”, bộ phận “ưu tiên” và “bên lề” hình thành. Mọi hành động mang tính hình thức, sự trung thành bị thay thế bằng tính toán, và văn hóa chung dần biến mất.
  • Chia rẽ trong tài năng, năng lực: Khi người tài không được lắng nghe, hoặc bị cô lập do nổi bật – sự chia rẽ hình thành giữa “Người được trọng” và “Người còn lại”. Cũng có khi người tài sinh ra thái độ kiêu ngạo, gây mất kết nối. Trong cả hai trường hợp, thay vì cùng nâng nhau lên, nhóm trở thành nơi cạnh tranh ngầm. Giá trị thật sự không được tôn vinh, vì lòng tin đã bị phân mảnh.
  • Chia rẽ trong ngoại hình, vật chất: Sự khác biệt về hoàn cảnh sống, điều kiện kinh tế hay hình thể nếu không được tiếp cận bằng hiểu biết – dễ tạo ra định kiến. Người ít điều kiện tự thu mình, người có điều kiện dễ bị ghen tị. Dù không ai nói ra, nhưng các cuộc trò chuyện dần ít đi, ánh mắt bớt thân thiện, các nhóm hình thành theo “mức độ tương đồng”. Sự chia rẽ tinh vi này làm mất đi cơ hội học hỏiđồng hành đa dạng.
  • Chia rẽ trong dòng tộc, xuất thân: Gia đình, họ hàng khi không có cơ chế chia sẻ công bằng – dễ xảy ra tranh chấp quyền lợi, dẫn đến chia rẽ giữa các nhánh. Một lần phân chia tài sản, một câu nói trong dịp lễ, hay một sự thiên vị trong giáo dục – có thể để lại hiềm khích kéo dài. Các thế hệ sau thừa hưởng cả tài sản và vết rạn – điều này cần được nhận diệnđối thoại thế hệ để hóa giải.
  • Chia rẽ trong khía cạnh khác: Trong các cộng đồng thiện nguyện, nhóm tâm linh hay phong trào xã hội, chia rẽ có thể đến từ mâu thuẫn giá trị, sự lệch nhịp trong truyền thông hoặc cạnh tranh vai trò. Dù cùng một mục tiêu, nhưng cách làm khác biệt nếu không được thảo luận minh bạch sẽ trở thành cái cớ để xa rời. Chia rẽ ở đây không đến từ người ngoài mà từ thiếu đối thoại bên trong.

Có thể nói rằng, chia rẽ không nằm ở hành vi đơn lẻ mà ở năng lượng bị phân tách: khi người ta không còn nhìn nhau bằng lòng tin, mà bằng nghi ngờ. Hiểu rõ điều này là bước đầu để chuyển hóa – không phải bằng những lời “gắn kết sáo rỗng”, mà bằng hành vi minh bạch, sự hiện diện thật lòng, và lựa chọn đồng hành vượt qua khác biệt.

Tác động và ảnh hưởng của sự chia rẽ.

Nếu không chuyển hóa kịp thời, sự chia rẽ sẽ dẫn đến những hệ quả gì? Và nếu hiểu đúng vai trò của chia rẽ, ta có thể biến nó thành điều gì hữu ích? Chia rẽ không chỉ làm tan vỡ kết nối mà còn ăn mòn dần sự tử tế, sự đồng hành và năng lượng sáng tạo vốn có trong mỗi mối quan hệ. Nhưng nếu nhận diện đúng lúc, chia rẽ cũng là cơ hội để đặt lại giá trị chung, thấu hiểu điều chưa từng được nói, và làm mới lại những liên kết từng quý giá.

  • Chia rẽ đối với cuộc sống, hạnh phúc: Người sống trong môi trường chia rẽ thường mang theo sự mệt mỏi tinh thần kéo dài. Dù không ai tấn công trực diện, họ vẫn thấy mình phải “đề phòng”, “diễn vai”, hoặc “giữ khoảng cách”. Niềm vui chung không còn, vì không còn sự tin tưởng lẫn nhau. Người ta đi họp mặt như một nghĩa vụ, sống trong nhóm như một vùng thận trọng. Hạnh phúc trở thành thứ cá nhân hóa – không còn chung chia.
  • Chia rẽ đối với phát triển cá nhân: Khi một người thấy mình bị tách biệt, bị so sánh hoặc mất kết nối – họ dễ thu mình, hoặc phản kháng ngầm. Họ ít đóng góp, ít sáng tạo, và mất động lực học hỏi. Ngay cả khi có cơ hội thể hiện, họ cũng ngại nổi bật, vì sợ tạo thêm sự phân biệt. Phát triển cá nhân vì thế bị giới hạn không bởi năng lực mà bởi bầu không khí xung quanh.
  • Chia rẽ đối với mối quan hệ xã hội: Mỗi mối quan hệ bị chia rẽ là một vết cắt vào lòng tin chung. Càng nhiều rạn nứt không được hàn gắn, xã hội càng có xu hướng sống phân tầng: theo giới tính, vùng miền, thế hệ, nhóm giá trị. Các mối quan hệ trở nên thực dụng, ngắn hạn và thiếu chiều sâu. Người ta hợp tác “vì cần”, không phải vì đồng cảm. Cảm giác “chúng ta” dần biến mất – thay vào đó là “mỗi người lo cho mình”.
  • Chia rẽ đối với công việc, sự nghiệp: Tập thể có sự chia rẽ thường bị giảm hiệu suất, gia tăng xung đột ngầm, và mất khả năng linh hoạt. Nhóm không còn hướng về mục tiêu chung, mà bị cuốn vào những câu chuyện “Ai đúng – ai gần ai – ai được gì”. Sự sáng tạo, đóng góp, phản biện đều trở nên dè chừng. Người giỏi chọn rút lui, người mới khó phát triển. Mỗi cuộc họp, mỗi quyết định đều mang theo dư âm ngờ vực.
  • Chia rẽ đối với cộng đồng, xã hội: Một cộng đồng chia rẽ không thể phát triển bền vững. Các chương trình chung thiếu sự tham gia thật lòng, các phong trào khó duy trì lâu dài, và các ý tưởng mới bị chia cắt trước khi trưởng thành. Khi người dân mất lòng tin vào nhau – xã hội không còn là tổ chức của con người mà trở thành tập hợp những cá nhân rời rạc, chỉ tìm cách bảo vệ phần mình.
  • Vai trò tiềm ẩn tích cực của chia rẽ: Nếu được nhận diện đúng lúc, chia rẽ là lời cảnh báo: “đã đến lúc cần đối thoại lại từ đầu.”. Nó buộc ta đặt lại câu hỏi: “Giá trị chung của chúng ta là gì?”, “Tại sao ta từng đồng hành?”, “Điều gì đã thay đổi, và điều gì cần sửa chữa?”. Nhờ chia rẽ, ta có cơ hội làm mới cấu trúc niềm tin, tái tạo quy tắc vận hành, và chữa lành những điều chưa từng được gọi tên.
  • Ảnh hưởng khác: Về tâm lý, chia rẽ tạo nên cảm giác cô lập, mâu thuẫn nội tâmhoài nghi. Về tinh thần, nó khiến cho con người mất cảm giác thuộc về – điều tối quan trọng trong sự sống cộng đồng. Về đạo đức, nó làm mờ ranh giới đúng sai – khi con người bắt đầu bênh vực theo phe, thay vì đứng về sự thật.

Từ những thông tin trên có thể thấy, chia rẽ không chỉ là hệ quả mà là dấu hiệu cảnh báo về sự rạn nứt trong nền móng kết nối. Và chỉ khi dám nhìn lại, dám nói thật, dám hạ cái tôi để tìm lại tiếng nói chung, ta mới có thể giữ được sự đoàn kết – không phải bằng lời khẩu hiệu mà bằng sự tử tếtư duyđồng hànhtrách nhiệm.

Biểu hiện thực tế của người có xu hướng gây chia rẽ.

Chúng ta có thể nhận ra một người đang gây ra chia rẽ qua những dấu hiệu và hành vi nào trong giao tiếphành xử? Không phải ai gây ra chia rẽ cũng có chủ ý hoặc ác ý. Đôi khi, chia rẽ bắt đầu từ những phản ứng bản năng, những hành vi không được tỉnh thức, hay một tâm thế chưa đủ trưởng thành trong đối thoại. Việc nhận diện sớm các biểu hiện là bước đầu tiên để điều chỉnh hành vi, tránh để vết rạn lan rộng và ăn sâu vào mối quan hệ hay cộng đồng.

  • Biểu hiện trong suy nghĩniềm tin: Người có xu hướng gây chia rẽ thường mang trong mình lăng kính “chúng ta – họ”, “phe mình – phe người khác”. Họ tin rằng: “Không ai hiểu tôi bằng người trong nhóm tôi,” hoặc “Tốt nhất là giữ khoảng cách với mấy người đó.”. Niềm tin phân cực này khiến họ dễ quy chụp, đánh giá người khác chỉ qua nhóm họ thuộc về. Từ đó, họ không tìm cách hòa giảicủng cố phe nhóm như một nơi trú ẩn tâm lý.
  • Biểu hiện trong lời nóigiao tiếp: Họ có thể thường xuyên nói những câu như: “Bạn biết rồi đó, bên đó toàn là…”, “Tôi nghe nói nhóm kia thì…”, hoặc kể lại một chuyện cũ nhưng kèm theo ám chỉ tiêu cực. Lời nói của họ không cần dữ dội – nhưng đủ gieo ngờ vực, đủ chia nhóm lòng tin. Họ cũng dễ nhắc lại chuyện cũ một cách chọn lọc – để củng cố định kiến, thay vì khơi gợi hiểu biết mới.
  • Biểu hiện trong hành vilựa chọn tương tác: Người có xu hướng chia rẽ thường chỉ chơi thân, làm việc, hoặc chia sẻ sâu với một nhóm nhất định – còn lại thì giữ khoảng cách, thậm chí là từ chối tham gia chung. Họ chủ động tạo nên “vùng an toàn nhỏ” – nhưng đồng thời làm mờ nhạt dần tinh thần cộng đồng. Trong các cuộc họp hay hoạt động chung, họ dễ né tránh sự hiện diện đồng đều, thường chỉ ủng hộ hoặc nghe theo một số người quen thuộc.
  • Biểu hiện trong cảm xúc và năng lượng: Họ thường phản ứng mạnh khi có ai “phản bác” nhóm của mình – dù chỉ nhẹ nhàng. Họ khó giữ trung lập khi nghe góp ý, dễ suy diễn rằng người khác “đang về phe đối lập”. Năng lượng của họ thường thiếu cởi mở, luôn có ranh giới ngầm khi tiếp xúc. Sự căng thẳng, phòng thủ khiến không khí chung trở nên nặng nề – kể cả khi không có xung đột rõ ràng.
  • Biểu hiện trong công việc, học tập: Trong môi trường nhóm, họ hay đặt câu hỏi kiểu “gài bẫy”, tìm lỗi người khác để bảo vệ nhóm mình. Họ có thể chọn lọc thông tin khi chia sẻ – tạo ra sự không công bằng trong tiếp cận nguồn lực. Dù luôn nói rằng “vì tập thể”, nhưng hành vi của họ thiên về củng cố vị thế của nhóm riêng hơn là vì mục tiêu chung.
  • Biểu hiện trong đời sống cá nhân và cộng đồng: Trong các mối quan hệ thân thiết, họ có thể gieo ảnh hưởng chia rẽ bằng cách kể chuyện một chiều, khiến người khác hiểu sai về người thứ ba. Trong cộng đồng, họ tham gia chọn lọc, nói xấu ngầm, hoặc tạo các nhóm nhỏ không minh bạch. Mỗi hành động đều nhỏ – nhưng khi lặp đi lặp lại, tạo nên rạn nứt lớn.
  • Biểu hiện trên mạng xã hội và giao tiếp online: Họ dễ chia sẻ những nội dung mang tính chia phe, công kích gián tiếp, hoặc ẩn danh bình luận gây mâu thuẫn. Họ cũng có thể dùng các “status vu vơ” để hướng người khác về một cách nhìn phân cực. Họ không đối thoại – họ đưa thông tin chọn lọc để giành sự đồng tình.

Nhìn chung, người có xu hướng chia rẽ không phải lúc nào cũng to tiếng hay hung hăng – nhiều khi, họ chỉ lặp đi lặp lại một kiểu ứng xử chưa trưởng thành. Và nếu không được soi chiếu bằng tỉnh thức, họ sẽ tiếp tục nhân rộng những vết nứt – không phải vì xấu, mà vì chưa từng được dẫn dắt để kết nối đúng cách.

Cách rèn luyện, chuyển hóa xu hướng chia rẽ để nuôi dưỡng sự đoàn kết.

Làm thế nào để rèn luyệnchuyển hóa xu hướng chia rẽ một cách sâu sắc, bền vữnglan tỏa tích cực trong cộng đồng? Chuyển hóa chia rẽ không bắt đầu bằng việc kêu gọi đoàn kết mà bằng hành trình cá nhân: mỗi người trở lại với chính mình, làm sạch lại những định kiến, phản ứnglựa chọn từng gây đứt gãy. Khi mỗi cá nhân học được cách hiện diện tử tế, giao tiếp thẳng thắn và giữ lòng tin – cộng đồng tự khắc lành lại.

  • Thấu hiểu chính bản thân mình: Hãy hỏi: “Tôi đã từng nói hay làm gì khiến người khác cảm thấy bị loại trừ?”, “Tôi có vô thức chia phe trong suy nghĩ không?”, “Tôi chọn đứng về nhóm nào, vì tôi tin, hay vì tôi sợ?”. Việc tự soi chiếu cho thấy: nhiều chia rẽ không đến từ người khác mà từ nỗi sợđịnh kiến chưa được chữa lành trong chính mình.
  • Thay đổi góc nhìn, tư duy mới: Chuyển từ “Người đó không hợp tôi” sang “chúng tôi chưa hiểu đủ về nhau”. Từ “Tôi không thuộc về nơi đó” sang “Tôi chưa từng cho nơi đó cơ hội để hiểu tôi thật sự”. Khi ta không còn nghĩ mình là nạn nhân hay phe đúng – ta có thể đứng ở giữa và thấy tất cả đều có lý do. Chính cái nhìn không chia phe là thứ tạo nên nhịp cầu mới.
  • Học cách chấp nhận khác biệt: Đoàn kết không có nghĩa là giống nhau. Một cộng đồng bền vững không phải vì người ta đồng ý mọi thứ mà vì người ta chấp nhận khác biệt mà vẫn giữ được lòng tin. Khi bạn không còn sợ bị đánh giá vì khác – bạn cũng sẽ không phán xét người khác vì khác. Từ đó, kết nối trở nên an toàn hơn, thật hơn, sâu hơn.
  • Viết, trình bày cụ thể trên giấy: Viết ra danh sách những người bạn từng cảm thấy không gần gũi, từng nghĩ là “khó hòa hợp”, và tự hỏi: “Tôi biết điều gì về họ?”, “Tôi có từng thử hiểu họ thật không?”. Viết tiếp: “Nếu tôi bắt đầu một kết nối mới, tôi sẽ bắt đầu bằng điều gì?”. Viết ra những điều này để làm mềm lòng mình – trước khi trách ai đó đã từng gây xa cách.
  • Thiền định, chánh niệm và yoga: Thiền giúp bạn nhìn rõ khi nào trong lòng mình xuất hiện “tâm chia rẽ”, tức thì bạn đang phòng thủ, đánh giá, hoặc phán xét ai đó vì không giống mình. Chánh niệm cho bạn cơ hội dừng lại, chọn phản ứng khác – không chia phe, mà chia sẻ. Yoga giúp cơ thể bạn giải tỏa những vùng căng chặt vì định kiến – giúp bạn hiện diện lại với người khác bằng sự mềm mại và rộng mở.
  • Chia sẻ khó khăn với người thân: Hãy dũng cảm nói: “Tôi từng cảm thấy khó chịu với một người nào đó – nhưng tôi đang học cách nhìn lại.”. Sự thật này, khi được nói ra mà không bị phán xét, là bước đầu để chữa lành. Người nghe không chỉ đồng cảm – họ còn có thể giúp bạn soi gương, chỉ ra những chỗ bạn chưa thấy. Đôi khi, chia rẽ tan chảy chỉ nhờ một cuộc trò chuyện thật lòng.
  • Xây dựng lối sống lành mạnh: Một cơ thể mệt mỏi, tâm trí căng thẳng dễ sinh ra sự phân biệt, vì não bộ cần nơi “để đổ lỗi”. Khi bạn sống lành mạnh, ngủ đủ, ăn uống điều độ, vận động đều – bạn dễ dàng bao dung hơn, nhìn người nhẹ nhàng hơn. Một cộng đồng khỏe mạnh bắt đầu từ những con người khỏe mạnh – cả thể chất lẫn tâm hồn.
  • Tìm sự hỗ trợ chuyên nghiệp: Nếu bạn thấy mình luôn bị cuốn vào “phe nhóm”, dễ sinh nghi ngờ, hay gặp khó khăn khi kết nối thật – hãy tìm đến trị liệu. Trị liệu giúp bạn tìm lại cảm giác an toàn nội tâm – thứ giúp bạn không cần phải bảo vệ mình bằng cách chia rẽ người khác. Khi bạn không còn phải phân tách để thấy mình tồn tại, bạn sẽ bắt đầu kết nối bằng sự vững chãi thật sự.
  • Các giải pháp hiệu quả khác: Tập chủ động khen ngợi ai đó thuộc nhóm “khác mình”. Tập tạo cơ hội cho người mình từng xa cách được thể hiện. Tập ngồi ăn chung, làm việc chung với người mà bạn chưa từng kết nối sâu. Và quan trọng nhất – tập lắng nghe không phán xét. Chỉ cần bạn hiện diện thật, mọi người sẽ dần trở lại với nhau.

Tóm lại, chia rẽ không bắt đầu từ cộng đồng mà từ từng cá nhân chưa đủ tỉnh thức. Và sự đoàn kết bền vững không đến từ những cuộc phát động mà từ lựa chọn hàng ngày: lựa chọn tin tưởng, lựa chọn kết nối, lựa chọn vượt qua cái tôi để cùng nhau sống thật và sống đẹp.

Kết luận.

Thông qua sự tìm hiểu về chia rẽ, kể từ khái niệm, phân loại các hình thức của sự chia rẽSunflower Academy đã trình bày ở trên, chúng ta có thể thấy chia rẽ không phải lúc nào cũng khởi nguồn từ ác ý – đôi khi, nó chỉ là hệ quả của những hiểu lầm chưa được làm rõ, những phản ứng thiếu tỉnh thức, và những tổn thương chưa được chữa lành. Nhưng nếu không được nhận diệnchuyển hóa kịp thời, chia rẽ sẽ lặng lẽ làm xói mòn niềm tin, khiến từng mối quan hệ, từng cộng đồng mất đi sức mạnh gắn kết vốn quý. Khi mỗi người học được cách đứng giữa khác biệt mà không chia phe, đứng giữa tổn thương mà vẫn mở lòng – thì sự đoàn kết không cần phải nhắc đến nữa. Nó sẽ tự hiện diện – như kết quả tự nhiên của sự tử tế bền bỉtrí tuệ được tôi luyện trong lòng người.

a

Everlead Theme.

457 BigBlue Street, NY 10013
(315) 5512-2579
everlead@mikado.com

    User registration

    You don't have permission to register

    Reset Password