Những nguyên nhân từ xã hội khiến chúng ta dễ bỏ cuộc nhưng lại không hề hay biết

Trong bài “Cơ chế nội tâm hình thành thói quen bỏ cuộc”, chúng ta đã cùng khám phá các cơ chế nội tâm khiến hành vi bỏ cuộc trở thành thói quen vô thức. Nhưng còn một yếu tố khác âm thầmmạnh mẽ không kém – đó chính là những áp lực đến từ xã hội. Nhiều người trong chúng ta tưởng rằng mình đang tự quyết định từ bỏ, nhưng thực chất lại đang bị ảnh hưởng bởi những tiêu chuẩn, định kiến, hoặc sự thiếu hỗ trợ xung quanh. Qua bài viết sau đây, cùng Sunflower Academy chúng ta sẽ tìm hiểu những nguyên nhân từ xã hội khiến chúng ta dễ bỏ cuộc hơn nhưng không hề hay biết, để từ đó nhận diệnchủ động lựa chọn con đường đúng đắn.

Những nguyên nhân từ xã hội khiến chúng ta dễ bỏ cuộc nhưng lại không hề hay biết.

Văn hóa thành tích và sự so sánh liên tục.

Liệu việc bị ép phải giỏi hơn người khác có đang khiến ta từ bỏ chính mình? Từ khi còn nhỏ, chúng ta đã được nuôi dưỡng trong một môi trường đặt nặng thành tích: điểm cao, giải thưởng, bảng xếp hạng. Xã hội ca ngợi người đứng đầu, trong khi vô tình coi thường những ai tiến bộ chậm hoặc học lệch chuẩn. Chính văn hóa thành tích này đã gieo mầm cho sự so sánh liên tục – so sánh giữa người với người, giữa bản thân hiện tại với kỳ vọng không thực tế. Khi không đạt được thứ hạng mong muốn, nhiều người không chịu nổi áp lực đó và chọn cách rút lui.

Hành vi bỏ cuộc, trong bối cảnh này, không xuất phát từ sự yếu đuối mà là từ cảm giác “không bao giờ đủ tốt”. Thay vì được công nhậnnỗ lực, chúng ta thường chỉ được khen khi có kết quả. Điều này khiến cho hành trình phát triển bị bóp méo thành một cuộc đua tranh căng thẳng. Muốn phá vỡ vòng lặp này, chúng ta cần chuyển từ văn hóa “hơn người” sang văn hóa “hơn chính mình hôm qua”. Chỉ khi giá trị của con người không bị ràng buộc vào thành tích tức thì, hành động bền bỉkiên định mới có cơ hội được nuôi dưỡng.

Mạng xã hội và áp lực từ hình ảnh hoàn hảo.

Chúng ta đang sống thật hay đang cố sống như người khác mong đợi? Mạng xã hội mở ra cơ hội kết nốichia sẻ, nhưng cũng tạo nên một mặt trận ngầm của sự so sánháp lực vô hình. Những hình ảnh hoàn hảo, thành công nhanh chóng, phong cách sống “mơ ước” được tô vẽ một cách cẩn thận đã tạo nên một chuẩn mực giả tưởng. Khi nhìn vào, người ta dễ quên rằng đó chỉ là phần nổi của tảng băng – phần được chọn lọc, chỉnh sửa và trưng bày. Thế nhưng não bộ vẫn tiếp nhận nó như một tiêu chuẩn thực tế.

Chúng ta dễ rơi vào cảm giác “Mình kém cỏi”, “không đủ nhanh”, “không đủ đẹp”, “không đủ nổi bật”. Và từ đó, sinh ra tâm lý bỏ cuộc trước khi thật sự bắt đầu. Bởi nếu ta tin rằng mình không bao giờ đạt được như họ, thì tiếp tục làm gì nữa? Mạng xã hội không sai, nhưng cách ta tiếp nhậnso sánh mới là điều cần được tỉnh thức. Hãy học cách “dọn dẹp” nguồn cảm hứng, kết nối với những giá trị thật, và ngắt kết nối định kỳ để quay lại với hành trình thật sự của chính mình.

Thiếu sự hỗ trợ và khích lệ từ cộng đồng.

Nếu không ai tin vào ta, liệu ta có còn đủ lý do để tin vào chính mình? Con người là sinh vật xã hội – chúng ta cần được công nhận, ủng hộ, và đôi khi chỉ là một lời động viên đúng lúc để tiếp tục. Tuy nhiên, không phải ai cũng may mắn sống trong môi trường có người lắng nghe, hỗ trợ hoặc tiếp thêm sức mạnh tinh thần. Khi nỗ lực mà không có ai nhìn thấy, khi cố gắng nhưng chỉ nhận lại sự thờ ơ hoặc hoài nghi, lòng tin vào hành trình sẽ dễ dàng lung lay.

Thiếu một cộng đồng nâng đỡ, hành trình phát triển cá nhân dễ trở nên đơn độc. Sự mỏi mệt sẽ tích tụ, và một lúc nào đó, chúng ta không còn đủ lý do để đi tiếp. Chính vì vậy, việc xây dựng hoặc tìm kiếm một nhóm hỗ trợ tích cực là yếu tố then chốt. Đó không cần là một cộng đồng lớn, chỉ cần những người thật lòng tin tưởng, sẵn sàng đồng hành và không phán xét. Khi có nơi để tựa, hành trình đi tới sẽ nhẹ hơn rất nhiều.

Kỳ vọng không thực tế từ gia đình và xã hội.

Liệu có bao nhiêu ước mơ cá nhân đã bị đánh đổi vì những kỳ vọng áp đặt? Không ít người lớn lên trong bầu không khí kỳ vọng nặng nề từ gia đình và xã hội. Chúng ta được dạy rằng mình phải trở thành người “thành công”, nhưng thành công đó lại thường được định nghĩa bởi người khác: phải học ngành hot, làm công việc ổn định, cưới đúng tuổi, sống đúng kiểu. Khi không thể đáp ứng những kỳ vọng ấy, cảm giác tội lỗithất bại xuất hiện, kéo theo hành vi rút lui khỏi những gì mình đang làm – dù đó có thể là điều ta từng rất yêu thích.

Sự bỏ cuộc ở đây là hệ quả của sự đứt gãy giữa cái tôi thật và “cái tôi được kỳ vọng”. Khi càng cố gắng đáp ứng những tiêu chuẩn không phù hợp, ta càng mất kết nối với động lực nội tại. Điều này lý giải vì sao nhiều người rẽ ngang giữa chừng, chán nản với công việc hay lạc lối trên hành trình cá nhân. Chúng ta cần học cách tách bạch giữa điều xã hội mong muốn và điều bản thân thật sự khao khát – chỉ khi trung thực với mình, ta mới bền bỉ trên hành trình riêng.

Thiếu mô hình vai trò tích cực và truyền cảm hứng.

Khi không thấy ai giống mình từng làm được, liệu ta có dám tin là mình có thể? Một trong những yếu tố quan trọng giúp con người duy trì niềm tinđộng lực chính là mô hình vai trò tích cựchình mẫu sống động cho thấy điều ta mong muốn là có thể đạt được. Tuy nhiên, trong nhiều môi trường, những hình mẫu đó lại hiếm hoi hoặc không hiện diện đúng lúc. Đặc biệt với những người thuộc nhóm yếu thế, vùng sâu vùng xa, hoặc sống trong gia đình thiếu sự khích lệ, việc thiếu hình mẫu tích cực khiến họ không dám mơ xa, càng không dám đi xa.

Hành vi bỏ cuộc, trong trường hợp này, đến từ cảm giác “việc đó không dành cho mình” chứ không phải vì thiếu năng lực. Ta không thấy ai giống mình từng làm được, nên ta không tin mình sẽ làm được. Việc giới thiệu những người truyền cảm hứng – không nhất thiết là người nổi tiếng, mà là người thật trong cộng đồng – là cách hiệu quả để chống lại xu hướng bỏ cuộc. Một câu chuyện người thật, việc thật, gần gũichân thành, đôi khi có thể thắp lên hy vọng mạnh mẽ hơn cả một cuốn sách self-help dày hàng trăm trang.

Sự cô lập và cảm giác không thuộc về.

Đi một mình quá lâu, có khi nào bạn tự hỏi: “Mình đang lạc lối?”. Cảm giác không thuộc về – dù là trong gia đình, nơi làm việc, cộng đồng – có thể dần dần ăn mòn năng lượng tinh thần của con người. Khi ta không cảm thấy mình được chấp nhận, không tìm được tiếng nói chung, hoặc liên tục bị gạt ra khỏi vòng kết nối, hành vi rút lui sẽ bắt đầu nhen nhóm. Ta không nhất thiết rút lui khỏi tập thể đó, mà đôi khi là rút lui khỏi chính ước mơ, mục tiêu hoặc bản sắc của mình.

Cô lập không chỉ là trạng thái vật lý mà còn là trạng thái tâm lý: bị hiểu lầm, không ai lắng nghe, không ai công nhận giá trị. Trong trạng thái đó, hành vi bỏ cuộc diễn ra âm thầm và dễ hợp lý hóa bằng những lý do rất logic. Để chữa lành cảm giác này, điều cần thiết không chỉ là sự hiện diện của người khác, mà là kết nối chân thật. Một cuộc trò chuyện có chiều sâu, một lần được người khác gọi tên đúng cảm xúc, có thể là chất keo gắn kết đủ để giúp người ta đi tiếp.

Thiếu cơ hội và nguồn lực để phát triển.

Liệu ý chí có đủ mạnh nếu hoàn toàn thiếu điều kiện để hành động? Không thể phủ nhận rằng, ngoài nội lựcquyết tâm, con người vẫn cần những điều kiện cơ bản để tiến về phía trước: kiến thức, môi trường, thời gian, tài chính, sự tiếp cận thông tin. Khi thiếu những yếu tố này một cách trầm trọng và kéo dài, dù tinh thần mạnh mẽ đến đâu, chúng ta vẫn dễ rơi vào trạng thái mỏi mệt và muốn từ bỏ. Đây không phải là sự yếu đuối, mà là dấu hiệu cho thấy ta cần được tiếp sức.

Rất nhiều người bỏ cuộc không vì họ không cố gắng, mà vì họ không còn gì để tiếp tục. Những hệ thống hỗ trợ yếu kémgiáo dục không thực tế, chênh lệch vùng miền, bất bình đẳng xã hội – góp phần tạo ra một môi trường mà chỉ một số ít người có khả năng vươn lên. Để khắc phục điều này ở quy mô lớn cần chính sách và sự đầu tư lâu dài. Nhưng ở quy mô cá nhân, chúng ta có thể chủ động hơn trong việc kết nối, xin giúp đỡ, và chia sẻ nguồn lực. Không ai phải đi một mình – chỉ là đôi khi ta cần dũng cảm để cất lời trước.

Định kiến và rào cản xã hội đối với thất bại.

Vì sao chúng ta sợ thất bại hơn cả việc không thử? Ở nhiều nền văn hóa Á Đông, thất bại không được xem là một phần tự nhiên của học tập mà là điều đáng xấu hổ. Những ai từng “ngã” bị nhìn bằng con mắt dè bỉu, bị đánh giá là thiếu năng lực hoặc mất thể diện. Chính định kiến đó khiến rất nhiều người sống trong tâm thế sợ sai, sợ thử, sợ bị nhớ đến vì một lần trượt ngã. Thà chọn cách an toàn, thậm chí là từ bỏ, còn hơn bị gắn nhãnthất bại”.

Khi thất bại bị xem là lỗi lầm cá nhân, người ta sẽ né tránh mọi điều có khả năng không thành công – dù điều đó đồng nghĩa với việc không bao giờ dám sống đúng với tiềm năng của mình. Để thay đổi, chúng ta cần định nghĩa lại thất bại như một khoảng lùi để lấy đà, một phần của chu trình học hỏi. Những câu chuyện của người thành công từng thất bại, nếu được chia sẻ một cách chân thậtgần gũi, sẽ giúp làm dịu nỗi sợ và mở ra không gian an toàn hơn cho sự thử sai.

Thiếu sự công nhận và phần thưởng cho nỗ lực.

Khi không ai ghi nhận mình đang cố gắng, liệu ta có còn muốn cố tiếp? Cảm giác được ghi nhận là một nhu cầu tâm lý chính đáng của con người. Khi nỗ lực được phản ánh bằng ánh mắt ấm áp, lời khen chân thành, hoặc thậm chí là một cái gật đầu lặng lẽ – ta cảm thấy có ý nghĩa. Ngược lại, nếu chỉ toàn là sự im lặng, chỉ trích, hoặc xem đó là điều “đương nhiên phải làm”, ta dần kiệt quệ. Từ đó, hành vi bỏ cuộc dễ dàng xuất hiện như một phản ứng tự vệ.

Ở nhiều môi trường làm việc hay học tập, thành tích bị coi là nghĩa vụ, còn nỗ lực thì bị xem nhẹ. Điều này khiến người ta chỉ làm đủ để không bị trách, thay vì làm hết sức mình để phát triển. Nếu không có sự công nhận tương xứng, tinh thần sáng tạobền bỉ sẽ không thể nảy nở lâu dài. Để nuôi dưỡng nội lực, mỗi cá nhân cần học cách tự ghi nhận mình trước – nhưng các tổ chức và cộng đồng cũng cần học cách trao sự công nhận như một chất dinh dưỡng cho tinh thần.

Môi trường cạnh tranh khốc liệt và không lành mạnh.

Liệu cạnh tranh đang thúc đẩy ta tiến lên hay bào mòn sức sống? Cạnh tranhđộng lực nếu được đặt trong bối cảnh công bằngvăn minh. Nhưng khi cạnh tranh trở thành “trò chơi sinh tồn”, nơi người ta sẵn sàng đạp lên nhau để giành lợi thế, thì nó không còn là sự thúc đẩy mà là nguyên nhân khiến nhiều người từ bỏ. Đặc biệt trong môi trường học đường và doanh nghiệp, nếu thành công bị giới hạn cho chỉ một nhóm nhỏ, những người khác sẽ nhanh chóng cảm thấy mình bị loại trừ.

Trong một môi trường thiếu tinh thần hợp tác, lòng tin và sự chia sẻ, người ta dễ chọn lối đi riêng, né tránh thử thách, hoặc bỏ cuộc ngay từ đầu. Khi cảm thấy “có cố gắng cũng không thay đổi được gì”, động lực hành động sẽ bị tắt lịm. Để thay đổi điều này, cần xây dựng một hệ sinh thái phát triển dựa trên sự cộng hưởng – nơi mọi người được tạo điều kiện để cùng lớn lên thay vì loại bỏ nhau. Chỉ khi ấy, mỗi người mới đủ sức đi đường dài.

Kết luận.

Thông qua sự tìm hiểu những nguyên nhân từ xã hội khiến chúng ta dễ bỏ cuộc nhưng lại không hề hay biết, mà Sunflower Academy đã trình bày ở trên. Hy vọng bạn đã nhận ra rằng, hành vi bỏ cuộc không chỉ đến từ bên trong, mà còn là kết quả của những điều kiện xã hội tưởng như vô hình nhưng vô cùng thực tế. Khi ta biết nhận diện những ảnh hưởng này, ta mới có thể chủ động tạo ra môi trường lành mạnh hơn – cho mình và cho người khác. Trong bài viết tiếp theo, chúng ta sẽ cùng khám phá những ranh giới mong manh giữa kiên trìcố chấp – liệu ta nên tiếp tục hay nên dừng lại đúng lúc?

a

Everlead Theme.

457 BigBlue Street, NY 10013
(315) 5512-2579
everlead@mikado.com

    User registration

    You don't have permission to register

    Reset Password