Không còn là chính mình là gì? Khái niệm, tác hại và cách rèn luyện để nhận ra giá trị của bản thân

Có bao giờ bạn giật mình nhận ra mình đang sống một cuộc đời không còn giống mình nữa? Vẫn là công việc quen thuộc, những mối quan hệ thân thiết, nhưng mọi thứ trở nên nhạt nhòa, xa lạ và không còn mang lại cảm giác kết nối thật sự. Đó là lúc bạn chạm đến trạng tháikhông còn là chính mình” – một cảm giác âm thầm nhưng đầy day dứt, khi con người bắt đầu đánh mất bản chất thật vì tổn thương, kỳ vọng hay sự thích nghi quá mức với môi trường sống. Trạng thái này không chỉ khiến ta rối loạn nội tâm mà còn ảnh hưởng sâu rộng đến hạnh phúc, mối quan hệđịnh hướng sống. Qua bài viết sau đây, cùng Sunflower Academy chúng ta sẽ tìm hiểu không còn là chính mình là gì, kể từ khái niệm, phân loại các hình thức phổ biến, cũng như tác hại của nó trong cuộc sống và những cách rèn luyện để nhận ra giá trị bản thân và quay trở lại sống đúng với chính mình.

Không còn là chính mình là gì? Khái niệm, tác hại và cách rèn luyện để nhận ra giá trị của bản thân.

Định nghĩa về không còn là chính mình.

Tìm hiểu khái niệm về không còn là chính mình nghĩa là gì? Không còn là chính mình (Loss of Self, Disconnection from Authentic Identity, Inner Estrangement, Identity Dissociation) là trạng thái tinh thầncảm xúc khi một người cảm thấy mình đã đánh mất bản chất thật sự, không còn sống đúng với giá trị, niềm tin, cảm xúc hoặc ước mơ vốn có. Đây là biểu hiện của sự rạn nứt giữa “bản thân thực” và “bản thân đang thể hiện ra ngoài”, khiến cá nhân cảm thấy lạc lõng với chính mình, mất kiểm soát trong lựa chọn và rơi vào vòng xoáy của sự giả vờ. Tình trạng này thường đi kèm với cảm giác trống rỗng, mâu thuẫn nội tâm, hoài nghi chính mình và mất phương hướng sống. Một số biểu hiện phổ biến gồm: hành xử trái với mong muốn thật, cảm thấy xa lạ với gương mặt của mình trong gương, tê liệt cảm xúc, sống để làm vừa lòng người khác, sợ đối diện với sự im lặng, hoặc không thể gọi tên điều mình thực sự khao khát.

Không còn là chính mình thường bị nhầm lẫn hoặc bị gán ghép với khái niệm trầm cảm, khủng hoảng bản sắc, tổn thương tâm lý, nhưng giữa chúng có sự khác biệt. Cụ thể như sau, trầm cảm là một tình trạng bệnh lý có thể kéo theo mất kết nối bản thân, nhưng không phải mọi trường hợp “không còn là chính mình” đều rơi vào trầm cảm. Khủng hoảng bản sắc liên quan đến việc không xác định được “Mình là ai” trong vai trò xã hội; còn “không còn là chính mình” là trạng thái cảm xúctinh thần khi ta vẫn biết mình là ai, nhưng không thể sống đúng với điều đó. Tổn thương tâm lý là nguyên nhân sâu xa, còn trạng tháikhông còn là chính mình” là kết quả trực tiếp – khi cá nhân chọn cách thích nghi để sinh tồn, đến mức đánh mất chính mình. Trái nghĩa với không còn là chính mình là: sống đúng bản chất, hiện diện trọn vẹn, hành động từ giá trị thật, đồng nhất giữa cảm xúcnhận thứchành vi.

Để hiểu rõ hơn về không còn là chính mình, chúng ta cần phân biệt với một số khái niệm khác như không được là chính mình, mất phương hướng sống, tha hóa bản thân, sống vì người khác. Cụ thể như sau:

  • Không được là chính mình (Suppressed Identity):trạng thái mang tính bị động khi một người bị ép buộc hoặc bị giới hạn bởi môi trường, hệ thống niềm tin, người thân hoặc tổ chức – khiến họ không thể sống thật với bản thân. Trái lại, không còn là chính mìnhtrạng thái chủ động hơn, khi cá nhân tự chọn cách sống lệch khỏi giá trị thật trong thời gian dài đến mức đánh mất kết nối với chính mình.
  • Mất phương hướng sống (Loss of Life Direction):trạng thái khi một người không còn xác định được mình đang sống vì điều gì, không có mục tiêu rõ ràng hay động lực để tiến về phía trước. Trong khi đó, “không còn là chính mình” xảy ra ngay cả khi người đó vẫn có mục tiêu, nhưng cảm thấy nó không thuộc về mình. Họ vẫn sống, vẫn vận hành, nhưng không kết nối thật với cuộc sống của chính mình.
  • Tha hóa bản thân (Self-Alienation):trạng thái khi con người dần trở thành người xa lạ với chính mình vì quá thích nghi với những chuẩn mực hoặc vai trò bên ngoài. Tha hóa là một tiến trình, còn “không còn là chính mình” là khoảnh khắc tỉnh thức – khi cá nhân nhận ra mình đã đánh mất bản chất thật.
  • Sống vì người khác (People-Pleasing Behavior):hành vi thường thấy ở người đánh mất chính mình – họ đưa ra lựa chọn, lời nóihành động không dựa trên nhu cầu nội tâm, mà để làm hài lòng hoặc tránh mất lòng người khác. Dù đây là biểu hiện phổ biến, nhưng “không còn là chính mình” còn bao gồm cả việc sống trái với giá trị, kìm nén cảm xúc thật và không dám đối diện với nội tâm.

Ví dụ, một người phụ nữ sau nhiều năm làm vợ, làm mẹ, làm nhân viên gương mẫu – bỗng một ngày nhận ra rằng mình không còn biết rõ mình thích gì, muốn gì, hoặc đang sống vì ai. Dù cuộc sống có vẻ ổn định, bên trong cô là cảm giác chật chội, nghẹt thở và một câu hỏi vang lên ngày càng rõ: “Tôi đã biến mất từ lúc nào?”. Cô vẫn cười, vẫn làm tốt mọi việc, nhưng mọi hành động đều như thể không còn xuất phát từ con người thật của mình.

Như vậy, không còn là chính mình không đơn thuần là một trạng thái cảm xúc tiêu cực, mà là lời cảnh báo sâu sắc từ bên trong rằng đã đến lúc cần quay về – để nhận lại bản sắc, giá trị và sự chân thực vốn có. Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng khám phá những hình thứctrạng thái đánh mất chính mình có thể hiện diện trong đời sống thường nhật.

Phân loại các hình thức của tình trạng không còn là chính mình trong đời sống.

Không còn là chính mình được thể hiện qua những khía cạnh nào trong đời sống của con người? Đây không phải là một cảm giác tức thời, mà là một quá trình âm thầm diễn ra khi con người ngày càng rời xa những điều chân thật bên trong mình, vì tổn thương, vì sự thích nghi quá mức hoặc vì thỏa hiệp kéo dài. Tình trạng này không cố định ở một khía cạnh, mà len lỏi khắp các tầng mối quan hệ, hành vi và cả nhận thức bản thân. Cụ thể như sau:

  • Không còn là chính mình trong tình cảm, mối quan hệ: Biểu hiện ở việc người đó luôn cố gắng trở thành “một phiên bản được yêu”, thay vì được là chính mình. Họ liên tục kìm nén cảm xúc thật, không dám nói ra điều mình nghĩ, và sống trong nỗi sợ bị từ chối. Trong các mối quan hệ dài hạn, họ có thể đánh mất ranh giới cá nhân, dễ bị chi phối, phụ thuộc hoặc đánh mất tiếng nói của chính mình.
  • Không còn là chính mình trong đời sống, giao tiếp: Người đang rơi vào trạng thái này thường sống một cách máy móc, gượng ép. Họ có thể nói chuyện xã giao giỏi, nhưng mọi cuộc đối thoại đều mang tính diễn đạt hơn là kết nối. Trong sinh hoạt thường ngày, họ làm mọi thứ theo “lịch trình” hoặc trách nhiệm, chứ không còn cảm nhận được ý nghĩa từ những việc đó.
  • Không còn là chính mình trong kiến thức, trí tuệ: Khi đánh mất chính mình, người học không còn học vì sự tò mò hay khát khao nội tại, mà học để đáp ứng kỳ vọng. Họ tiếp thu kiến thức để trở nên “đủ giỏi” trong mắt người khác, dẫn đến cảm giác mệt mỏi, hoài nghi giá trị của chính quá trình học tập và rơi vào trạng thái học để tồn tại, không còn học để phát triển.
  • Không còn là chính mình trong địa vị, quyền lực: Người giữ vị trí cao nhưng không cảm thấy phù hợp với chính vai trò của mình thường dễ trải qua cảm giác xa lạ với bản thân. Họ duy trì hình ảnhnghĩa vụ hoặc áp lực xã hội, nhưng sâu bên trong cảm thấy bị rút cạn. Cảm giác này dễ dẫn đến sự hoài nghi nội tại, mất động lực hành động hoặc bùng phát khủng hoảng danh tính ở một thời điểm nhất định.
  • Không còn là chính mình trong tài năng, năng lực: Dù có thể giỏi trong mắt người khác, họ lại cảm thấy trống rỗng khi làm việc. Mỗi thành quả đạt được lại đi kèm với cảm giác “Mình đang sống cuộc đời của người khác”. Khi hành động không còn xuất phát từ đam mê, mà chỉ là phản ứng với kỳ vọng, năng lực trở thành gánh nặng, không còn là phương tiện kết nối với bản chất thật.
  • Không còn là chính mình trong ngoại hình, vật chất: Họ sử dụng hình thức để duy trì một cái tôi được phóng chiếu ra bên ngoài. Việc chăm chút bề ngoài, mua sắm hay thể hiện qua vật chất trở thành công cụ để che giấu sự trống rỗng bên trong. Dù được khen ngợi, họ vẫn thấy không đủ, và không thể nhận diện mình ngoài lớp vỏ hào nhoáng ấy.
  • Không còn là chính mình trong dòng tộc, xuất thân: Khi phải sống theo những gì “gia đình kỳ vọng” hoặc “truyền thống yêu cầu”, nhiều người đánh đổi sự thật của mình để giữ gìn sự hòa hợp bề mặt. Họ cảm thấy mình không được phép sống khác đi, và dần hình thành một bản thể không còn mang dấu vết cá nhân, chỉ là người “thừa kế” đúng vai mà không có tiếng nói riêng.

Có thể nói rằng, không còn là chính mình là một hình thức đánh mất bản thể – không ồn ào nhưng rất bào mòn nội tâm. Nhận diện những biểu hiện này không nhằm để phán xét, mà để đánh thức sự tỉnh thức – rằng đã đến lúc cần quay về, để sống trọn vẹn và thật hơn với chính mình. Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng khám phá những tác hại sâu xa mà tình trạng này có thể gây ra nếu không được nhìn nhận đúng cách.

Tác hại của tình trạng không còn là chính mình trong cuộc sống.

Khi kéo dài tình trạng không còn là chính mình kéo dài, gây ảnh hưởng tiêu cực như thế nào trong việc định hình cuộc sống của chúng ta? Việc đánh mất sự kết nối với bản thân không chỉ khiến ta cảm thấy mơ hồ, lạc lõng, mà còn tác động sâu rộng đến mọi mặt của đời sống, từ cảm xúc, mối quan hệ, cho đến năng lực phát triển cá nhân và ý thức giá trị sống. Trạng thái này nếu không được nhận diệnchữa lành đúng lúc có thể khiến cho con người sống một đời “tồn tại” thay vì thực sự “sống”. Dưới đây là những ảnh hưởng tiêu cực mà tình trạng không còn là chính mình mang lại:

  • Không còn là chính mình đối với cuộc sống, hạnh phúc: Khi không sống đúng với bản chất thật, con người dễ rơi vào cảm giác trống rỗng, mệt mỏi triền miên và mất kết nối cảm xúc. Niềm vui trở nên hiếm hoi, mọi trải nghiệm đều nhạt nhòa, và hạnh phúc dường như trở thành khái niệm xa vời. Dù có thể đang sống trong điều kiện thuận lợi, người trong trạng thái này vẫn cảm thấy không xứng đáng, không thuộc về, hoặc không thật sự sống.
  • Không còn là chính mình đối với phát triển cá nhân: Tình trạng này làm đứt gãy khả năng định hướng và ra quyết định đúng đắn. Khi không còn nhận ra mình là ai, muốn gì, điều gì thực sự có ý nghĩa, ta rất khó phát triển bản thân theo cách bền vững. Mọi mục tiêu đặt ra đều thiếu động lực thật sự, dễ bỏ cuộc giữa chừng hoặc dẫn đến mâu thuẫn nội tại. Sự phát triển trở thành một cuộc chạy đua ngoài da, không chạm đến cốt lõi bên trong.
  • Không còn là chính mình đối với mối quan hệ xã hội: Khi một người không sống thật với chính mình, các mối quan hệ họ tạo ra cũng trở nên thiếu chiều sâu và dễ đổ vỡ. Họ có thể luôn cố gắng làm hài lòng người khác, che giấu cảm xúc thật, hoặc giữ vai diễn để được yêu mến – nhưng lại cảm thấy cô đơn trong chính những mối quan hệ đó. Lâu dần, họ dễ thu mình, không dám kết nối thật, hoặc sống trong nỗi sợ bị “phát hiện” là mình đang giả vờ.
  • Không còn là chính mình đối với công việc, sự nghiệp: Khi mất kết nối với bản thân, người đi làm không còn thấy ý nghĩa trong công việc, dù có thể vẫn hoàn thành nhiệm vụ một cách trơn tru. Điều này dẫn đến mất hứng thú, giảm sáng tạo, thiếu cam kết dài hạn và dễ rơi vào trạng thái kiệt sức tinh thần. Một số người có thể bất ngờ bỏ việc, thay đổi ngành nghề, hoặc thất bại trong việc duy trì định hướng sự nghiệp nhất quán.
  • Không còn là chính mình đối với cộng đồng, xã hội: Tình trạng này góp phần hình thành một thế hệ sống “sao cho đúng” hơn là sống đúng với chính mình. Khi ngày càng nhiều người phải gồng mình để tồn tại trong một xã hội chuộng hình thức, cộng đồng sẽ thiếu vắng sự chân thật, thiếu sự cảm thông sâu sắc và dễ mất niềm tin lẫn nhau. Một xã hội nhiều người không còn là chính mình là một xã hội dễ bào mòn sức sống và giá trị con người.

Từ những thông tin trên cho thấy, không còn là chính mình không chỉ là một biểu hiện tiêu cực trong nội tâm, mà còn là nguyên nhân sâu xa dẫn đến nhiều đứt gãy trong đời sống cá nhân và cộng đồng. Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng nhận diện những dấu hiệu thường thấy của người đang trải qua trạng thái này để từ đó mở ra cơ hội phục hồi và quay trở lại với bản chất thật.

Biểu hiện của người không còn là chính mình trong cuộc sống.

Làm sao để nhận biết một người không còn là chính mình trong cuộc sống hằng ngày? Khi một người không còn là chính mình, họ không lập tức sụp đổ hay buông xuôi, mà thường vẫn tiếp tục sống, làm việc, giao tiếp như thường lệ. Tuy nhiên, ẩn sâu bên dưới là một loạt biểu hiện âm thầm nhưng dai dẳng – thể hiện sự rạn nứt giữa hành vi bên ngoài và bản chất bên trong. Những dấu hiệu này nếu không được nhận diện sớm sẽ dần hình thành một đời sống giả tạo, thiếu chiều sâu và dễ gây tổn thương nội tâm. Dưới đây là những biểu hiện phổ biến:

  • Biểu hiện của không còn là chính mình trong suy nghĩthái độ: Người đang rơi vào trạng thái này thường xuyên tự chất vấn bản thân với những câu như: “Mình đang làm việc này vì ai?”, “Mình có đang sống thật không?”, “Tại sao mình lại cảm thấy xa lạ với chính mình như vậy?” . Họ mang trong mình cảm giác mâu thuẫn nội tại, không hài lòng nhưng cũng không rõ lý do cụ thể, dễ hoài nghi mọi lựa chọn của chính mình.
  • Biểu hiện của không còn là chính mình trong lời nóihành động: Họ có thể nói những điều mà bản thân không tin, cười dù bên trong đang trống rỗng, hoặc đồng ý trong khi trái tim đang từ chối. Hành động của họ thường theo “kịch bản quen thuộc” để giữ hình ảnh, tránh xung đột hoặc làm vừa lòng người khác. Dần dần, lời nói trở nên thiếu cảm xúc thật, còn hành động trở nên máy móc, vô hồn.
  • Biểu hiện của không còn là chính mình trong cảm xúctinh thần: Người không còn là chính mình thường trải qua cảm giác tê liệt cảm xúc – không còn thấy vui với những điều từng khiến họ hạnh phúc, và cũng không còn buồn trước những điều từng chạm tới trái tim. Tinh thần của họ thường rơi vào trạng thái nặng nề, như thể đang mang một chiếc mặt nạ quá lâu và không biết phải tháo ra thế nào.
  • Biểu hiện của không còn là chính mình trong công việc, sự nghiệp: Dù có thể vẫn hoàn thành công việc một cách hiệu quả, họ không còn cảm thấy kết nối với vai trò đang đảm nhiệm. Họ có thể từng rất đam mê, nhưng nay thấy mọi việc trở nên xa lạ. Biểu hiện dễ thấy là mất hứng thú sáng tạo, làm việc theo quán tính, hoặc hay cảm thấy kiệt sức mà không rõ lý do.
  • Biểu hiện của không còn là chính mình trong khó khăn, nghịch cảnh: Khi đối diện thử thách, họ thường không biết lựa chọn dựa trên điều gì, vì không còn định hình rõ giá trị cá nhân. Họ dễ lặp lại hành vi né tránh, dồn nén hoặc đổ lỗi cho hoàn cảnh thay vì đối diện với cảm xúc thật. Trong nhiều trường hợp, họ cảm thấy bất lực, như thể người đang hành động không còn là “Tôi” nữa.
  • Biểu hiện của không còn là chính mình trong đời sống và phát triển: Họ không còn chủ động đặt mục tiêu cho bản thân, hoặc nếu có thì thường đặt theo mong đợi của người khác. Việc phát triển cá nhân trở nên nặng nề, không còn xuất phát từ nội lực. Họ cảm thấy cuộc sống là một chuỗi trách nhiệm phải hoàn thành, chứ không phải hành trình khám phátrưởng thành thật sự.

Nhìn chung, người không còn là chính mình có thể đang sống đúng với “khuôn mẫu xã hội”, nhưng đánh mất sự kết nối sâu sắc với nội tâm. Việc nhận diện những biểu hiện này là bước đầu tiên để quay trở lại hành trình sống thật – nơi con người dám buông bỏ những vai diễn, đối diện với sự thật và bắt đầu chữa lành. Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu những phương pháp rèn luyện cụ thể để khôi phục giá trị bản thân và từng bước trở lại là chính mình.

Cách rèn luyện để nhận ra giá trị của bản thân và trở lại là chính mình.

Làm thế nào để chúng ta có thể rèn luyện và vượt qua tình trạng không còn là chính mình, từ đó nhận ra giá trị của bản thân và trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình? Để phát triển bản thân một cách chân thậtduy trì những mối quan hệ lành mạnh, chúng ta cần học cách quay về bên trong, lắng nghe chính mình và sống dựa trên giá trị cốt lõi chứ không phải kỳ vọng bên ngoài. Việc “trở lại là chính mình” không xảy ra trong một đêm, mà là một hành trình nhận diện, tháo gỡ và tái kết nối đầy tỉnh thức. Sau đây là một số giải pháp cụ thể:

  • Thấu hiểu chính bản thân mình: Bước đầu tiên để trở lại là chính mình là dừng lại và hỏi: “Tôi đang sống theo điều gì?”, “Niềm tin nào đang điều khiển lựa chọn của tôi?”, “Giá trị nào là của tôi, và giá trị nào là vay mượn?”. Khi ta đủ can đảm để nhìn thẳng vào sự thật, quá trình kết nối lại với bản thân sẽ dần được khôi phục.
  • Thay đổi góc nhìn, tư duy mới: Thay vì cố gắng trở thành “phiên bản hoàn hảo” trong mắt người khác, hãy thử đặt lại câu hỏi: “Điều gì là đúng với tôi, ngay cả khi người khác không đồng tình?”. Việc thay đổi tư duy từ “Làm sao để phù hợp” sang “Làm sao để trung thực” là bước chuyển hóa quan trọng trong hành trình trở về với chính mình.
  • Học cách chấp nhận thực tại: Một phần khiến chúng ta đánh mất bản thân là do không dám thừa nhận rằng mình đang không ổn. Khi ta chấp nhận rằng mình đã sống lệch khỏi giá trị thật, ta mới có cơ hội điều chỉnh. Chấp nhận ở đây không phải là đầu hàng, mà là bước đầu tiên của sự tỉnh thức và tái định hướng.
  • Viết, trình bày cụ thể trên giấy: Việc viết ra những suy nghĩ, cảm xúcmâu thuẫn nội tâm là cách giúp ta làm rõ mình đang cảm thấy gì, muốn điều gì và vì sao lại lạc lối. Bạn có thể bắt đầu với những câu hỏi như: “Khi nào tôi cảm thấy là chính mình nhất?”, “Tôi đã đánh đổi điều gì để giữ gìn hình ảnh?”, “Tôi nhớ phiên bản nào của chính mình nhất?”.
  • Thiền định, chánh niệm và yoga: Những thực hành này giúp bạn lắng lại và kết nối với cảm xúc thật thay vì bị cuốn vào hành vi tự động. Khi bạn học cách ngồi với chính mình, cảm nhận hơi thở, cơ thể và dòng suy nghĩ trôi qua – bạn sẽ dần lắng nghe được phần sâu thẳm bên trong đã bị lãng quên quá lâu.
  • Chia sẻ khó khăn với người thân: Việc được người khác lắng nghe mà không bị phán xét là một bước quan trọng để chữa lành. Chia sẻ rằng bạn đang cảm thấy xa lạ với chính mình không phải là sự yếu đuối, mà là dũng khí. Thậm chí, một cuộc trò chuyện thành thật với người thân yêu có thể giúp bạn nhìn lại hành trình đánh mất và bắt đầu hành trình tìm lại bản thân.
  • Xây dựng lối sống lành mạnh: Hành vi bên ngoài ảnh hưởng mạnh mẽ đến trạng thái bên trong. Việc duy trì nhịp sống cân bằng – ăn ngủ đúng giờ, vận động, làm những việc đơn giản khiến bạn vui – sẽ dần tái tạo năng lượng tích cực và giúp bạn lấy lại cảm giác chủ động với chính đời mình.
  • Tìm sự hỗ trợ chuyên nghiệp: Nếu tình trạng mất kết nối với bản thân kéo dài, một nhà trị liệu tâm lý có thể giúp bạn nhận diện các mô thức niềm tin sai lệch, tổn thương gốc rễ và hành vi lặp lại khiến bạn xa rời bản chất thật. Việc có người đồng hành trung lập, lắng nghe và đặt câu hỏi đúng lúc sẽ giúp hành trình trở về với chính mình đi sâu và an toàn hơn.
  • Các giải pháp hiệu quả khác: Tham gia các khóa học phát triển bản thân, nhóm trị liệu chia sẻ, đọc sách khai sáng tư duy, đi du lịch một mình hoặc dành thời gian ở một nơi mới – tất cả những trải nghiệm này giúp bạn quan sát lại chính mình trong một bối cảnh khác và mở ra khoảng không gian đủ rộng để “chạm lại” con người thật.

Tóm lại, không còn là chính mình không phải là dấu chấm hết, mà là lời kêu gọi nội tâm đưa ta trở về với bản chất sâu nhất của mình. Khi ta đủ dũng cảm để tháo bỏ lớp vỏ bảo vệ, nhận diện những mâu thuẫn đang diễn ra, và từng bước sống lại bằng giá trị thật, đó là lúc chúng ta bắt đầu viết lại hành trình của chính mình – một hành trình trọn vẹn, bình yêntự do.

Kết luận.

Thông qua sự tìm hiểu không còn là chính mình là gì, kể từ khái niệm, phân loại các hình thức phổ biến, cũng như tác hại của nó trong cuộc sống, mà Sunflower Academy đã trình bày ở trên. Hy vọng bạn đã nhận ra rằng cảm giác xa lạ với chính mình không phải là sự đổ vỡ, mà là một tiếng gọi tỉnh thứcnhắc nhở rằng ta đã đi quá xa khỏi bản chất thật và cần trở về. Khi ta dám nhìn thẳng vào những điều đang khiến mình đánh mất bản thân, đủ can đảm để tháo bỏ lớp vỏ phòng vệkết nối lại với cảm xúc chân thật, ta sẽ từng bước khôi phục lại sự nguyên vẹn bên trong. Trở lại là chính mình không phải là quay lại quá khứ, mà là sống một đời sống chân thực, đồng nhất, và giàu giá trị, từ chính những gì ta đã từng đánh mất.

a

Everlead Theme.

457 BigBlue Street, NY 10013
(315) 5512-2579
everlead@mikado.com

    User registration

    You don't have permission to register

    Reset Password