Ý trời là gì? Khái niệm, tác hại và cách rèn luyện để làm chủ cuộc đời thay vì chờ ý trời

Có những lúc trong đời, khi mọi nỗ lực đều không đem lại kết quả như mong muốn, chúng ta buông một tiếng thở dài: “Chắc ý trời vậy rồi.”. Câu nói ấy – nghe tưởng nhẹ nhõm – lại có thể là bước đầu tiên khiến ta rời tay khỏi bánh lái cuộc đời mình. Từ niềm tin vào “ý trời”, nhiều người trì hoãn ước mơ, từ bỏ lựa chọn, sống cuộc sống an bài trong khuôn định sẵn. Nhưng liệu đó có thật sự là an nhiên – hay chỉ là sự buông xuôi khoác áo thiêng liêng? Qua bài viết sau đây, cùng Sunflower Academy chúng ta sẽ tìm hiểu khái niệm, tác hại và cách rèn luyện để làm chủ cuộc đời thay vì chờ ý trời – để sống một đời chủ động, sâu sắc và đầy thức tỉnh.

Ý trời là gì? Khái niệm, tác hại và cách rèn luyện để làm chủ cuộc đời thay vì chờ ý trời.

Định nghĩa về ý trời.

Tìm hiểu khái niệm về ý trời nghĩa là gì? Ý trời (Heaven’s Will hay Divine Intention, Celestial Design, Cosmic Will) là một khái niệm mang tính tâm linh – triết lý phổ biến trong văn hóa Á Đông, thể hiện niềm tin rằng tồn tại một lực lượng siêu hình – Trời – có quyền năng tối cao định đoạt số phận, quyết định thành bại, ban phước hoặc thử thách con người. Ý trời được xem như “chủ ý” của Trời – một dạng ý chí vượt ngoài tầm hiểu biết của người phàm. Khi gặp điều vượt ngoài dự đoán, không thể lý giải, nhiều người viện dẫn “ý trời” như một cách hợp lý hóa để tìm sự an ủi, chấp nhận hoặc buông xuôi.

Ý trời thường bị nhầm lẫn hoặc gán ghép với các khái niệm như định mệnh, thiên mệnh, số phận, nhưng chúng không hoàn toàn đồng nhất. Định mệnh là kịch bản đã viết sẵn không thể đổi thay; thiên mệnhvai trò được giao phó như một sứ mạng. Trong khi đó, ý trời không xác định cụ thể – nó là một “trật tự thiêng” mơ hồ, vô hình, không kiểm chứng được – nhưng lại chi phối sâu sắc cách người ta cảm nhận cuộc đời. Trái ngược với ý trờitinh thần chủ động – nơi con người ý thức rằng mình có thể lựa chọnkiến tạo, ngay cả khi không kiểm soát được kết quả.

Để hiểu rõ hơn về ý trời, chúng ta cần phân biệt với một số khái niệm liên quan như số phận, chấp nhận tỉnh thức, thần quyền và tự do ý chí. Cụ thể như sau:

  • Số phận (Fate): Số phận là tập hợp các điều kiện có sẵn – như xuất thân, hoàn cảnh, giới tính – tạo nên những giới hạn ban đầu của đời sống. Ý trời thường được dùng như “lời giải thích cao cả” cho số phận, khiến người ta chấp nhận không phản kháng. Tuy nhiên, số phận có thể thay đổi bằng nhận thức – trong khi ý trời, nếu tin là bất biến, sẽ vô hiệu hóa mọi nỗ lực.
  • Chấp nhận tỉnh thức (Conscious Acceptance): Đây là trạng thái tâm lý nơi con người buông bỏ điều mình không thể kiểm soát – nhưng vẫn hành động với sự tỉnh táo. Trái với việc phó mặc cho ý trời, chấp nhận tỉnh thức đòi hỏi phân biệt rõ: Điều gì mình kiểm soát – điều gì mình không thể. Đây là điểm giao giữa thực tạitự do nội tâm.
  • Thần quyền (Divine Authority): Nhiều nền văn hóa cổ đại gắn quyền lực vua chúa với “ý trời” – tạo ra cơ chế cai trị bất khả nghi ngờ. Khi ấy, ý trời không còn là niềm tin, mà trở thành công cụ quyền lực. Hiện nay, ý trời vẫn được dùng để hợp lý hóa sự bất công, thất bại hoặc khổ đau – khiến người ta chấp nhận điều không đúng như một “sự an bài thiêng liêng”.
  • Tự do ý chí (Free Will): Đây là khả năng con người tự quyết định hành động, nhận trách nhiệm với kết quả. Tự do ý chí không phủ nhận điều vượt ngoài kiểm soát, nhưng khẳng định rằng: ta luôn có quyền chọn thái độ và cách ứng xử với điều xảy ra. Đây là điều mà “ý trời” – nếu tin tuyệt đối – sẽ làm mờ nhòe và dập tắt.

Ví dụ, một người bị mất việc sau nhiều năm gắn bó có thể nghĩ: “Chắc ý trời không muốn mình làm tiếp.”. Câu nói ấy nghe nhẹ nhàng, nhưng nếu dừng lại ở đó, họ sẽ không truy vấn vì sao điều đó xảy ra, không nhận lại quyền thay đổi cuộc đời. Ngược lại, nếu họ hỏi: “Mình đã học được gì? Giờ mình sẽ đi đâu từ đây?”, thì hành trình mới bắt đầu.

Như vậy, ý trời là một khái niệm mang tính an ủiđịnh hướng – nhưng nếu không được soi sáng bằng nhận thức tỉnh táo, nó dễ trở thành lối thoát cho sự bất lực. Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng nhìn sâu vào các hình thức “sống theo ý trời” trong đời sống – để nhận diện đâu là sự chấp nhận khôn ngoan, đâu là sự từ bỏ nội lực trong vỏ bọc tâm linh.

Phân loại các hình thức của ý trời trong đời sống.

Ý trời thể hiện qua những khía cạnh nào trong đời sống cá nhân và xã hội? Hãy cùng soi chiếu các dạng thức mà “ý trời” đang hiện diệnâm thầm hay rõ ràng – trong suy nghĩ, hành vi và lối sống của nhiều người. Có hình thức tạo ra sự bình an sâu sắc, nhưng cũng có dạng làm tê liệt nội lực mà không hay biết. Cụ thể như sau:

  • Ý trời trong cách lý giải thất bại cá nhân: Khi một người không đạt được điều mong muốn – rớt đại học, bị từ chối tình cảm, mất việc… – họ thường nói: “Chắc không phải ý trời”. Điều này có thể giúp nguôi ngoai tạm thời, nhưng nếu lặp đi lặp lại, nó hình thành mô thức: không cần nhìn lại, vì mọi thứ đã định. Dần dần, người ấy đánh mất thói quen phản tư và khả năng chuyển hóa.
  • Ý trời trong tư duy chọn nghề – chọn đường đi: Nhiều người không dám thay đổi vì tin: “Trời đã an bài rồi, đi khác là trái ý trời.”. Họ giữ công việc dù không phù hợp, bám lấy vùng an toàn, hoặc không dám bước ra khỏi nghề cha mẹ chọn. Niềm tin ấy nghe rất… thuận theo tự nhiên, nhưng thực chất lại đang vô hiệu hóa khát vọng cá nhân, khiến họ sống đời người khác mà ngỡ là “thuận theo mệnh trời”.
  • Ý trời trong tình yêu và các mối quan hệ: “Gặp nhau là ý trời”, “xa nhau là ý trời”, “không đến được với nhau vì trời không cho”… là những lời được thốt ra nhiều nhất trong các mối tình dang dở. Ý trời – trong trường hợp này – giúp làm dịu nỗi đau, nhưng nếu không tỉnh táo, sẽ khiến người ta mang theo mô thức tổn thương, đóng lòng với những cơ hội mới chỉ vì tin rằng Trời không muốn mình hạnh phúc.
  • Ý trời trong giáo dục con cái và truyền thống gia đình: Nhiều cha mẹ dạy con: “Cái gì không phải của mình thì trời sẽ không cho”, “Trời sinh voi sinh cỏ”, “Thuận thiên giả tồn”… Những câu này – nếu không đi kèm tư duy phân tích – dễ dẫn đến tính cách cam chịu, thiếu động lực, và tư duy đổ lỗi cho hoàn cảnh ở trẻ. Đó là “ý trời giáo dục hóa”.
  • Ý trời trong phản ứng với biến cố lớn: Khi gia đình ly tán, người thân mất đột ngột, hoặc tai nạn xảy đến, nhiều người an ủi nhau bằng câu: “Đó là ý trời rồi, đừng đau nữa.”. Câu này giúp vượt qua nỗi đau ban đầu – nhưng nếu bám vào, sẽ khiến ta không truy vấn những điều cần thay đổi: cơ chế, trách nhiệm, hoặc thói quen cũ. Ý trời – trong trường hợp này – trở thành rào chắn giữa người và sự trưởng thành sau khủng hoảng.
  • Ý trời trong lãnh đạo và quản trị cộng đồng: Một số nhà lãnh đạo khi thất bại hoặc bị chất vấn thường dùng ngôn ngữ như: “Có lẽ chưa đúng thời điểm Trời cho”, “Mình làm hết sức rồi – còn lại do ý trời”. Dạng tư duy này – nếu dùng không đúng – dễ biến thành cách né tránh trách nhiệm, ngăn chặn minh bạch, và làm suy yếu tinh thần phản biện lành mạnh trong tổ chức.
  • Ý trời trong tâm linh – tôn giáo: Một số cá nhân tin rằng: “Mình được sinh ra theo ý trời để thực hiện điều gì đó”, hoặc “Trời sẽ sắp xếp mọi việc, mình chỉ cần thuận theo.”. Khi niềm tin này được đặt trên nền tỉnh thức – nó giúp người ta buông kiểm soát, sống từ bi. Nhưng nếu lệ thuộc – người ta dễ bỏ qua thực tế, thụ động trước nghịch cảnh và trói mình vào ảo tưởng linh thiêng.
  • Ý trời trong văn hóa dân gian – ngôn ngữ: Câu “ý trời đã định”, “trời không cho”, “cưỡng trời là chết”… xuất hiện từ ca dao, tục ngữ đến hội thoại hàng ngày. Chúng tạo ra nền vô thức tập thể mang màu sắc thuận thiên – nhưng lại ít khuyến khích con người dấn thân, kiến tạo, và chịu trách nhiệm với hành động cá nhân. Đây là hình thức ý trờivăn hóa hóa”.

Có thể nói rằng, ý trời hiện diện dưới nhiều hình thức – đôi khi như một chiếc gối mềm để tựa khi mỏi, đôi khi là cái cớ nhẹ nhàng cho sự từ bỏ. Nếu không nhận diện rõ đâu là lời an ủitỉnh thức, đâu là ngôn ngữ trốn tránh nội lực, chúng ta dễ lạc vào mê cung của tư duy buông xuôi. Ở phần tiếp theo, chúng ta sẽ cùng nhìn sâu vào những tác hại khi sống lệ thuộc vào ý trời – để bắt đầu hành trình giành lại quyền kiến tạo cuộc đời.

Tác hại khi sống lệ thuộc vào ý trời.

Khi sống lệ thuộc vào ý trời, điều đó ảnh hưởng tiêu cực như thế nào đến đời sống cá nhân và nội tâm của chúng ta? Ý trời – nếu hiểu sai – không còn là lời an ủi tỉnh thức, mà trở thành cái bóng lớn phủ lên năng lực chủ động của mỗi người. Dưới đây là những hệ lụy phổ biến, âm thầm nhưng kéo dài, khi con người phó mặc hành trình sống cho một “ý chí bên ngoài” mơ hồ.

  • Đánh mất khả năng ra quyết địnhhành động: Khi tin rằng “mọi thứ đã có trời sắp đặt”, người ta dần ít chủ động lựa chọn. Họ trì hoãn quyết định quan trọng, chờ dấu hiệu, chờ đúng thời điểm “được cho phép”, chờ ai đó đến dẫn đường… Trong khi ấy, cơ hội trôi qua, hoàn cảnh không chờ. Niềm tin vào “ý trời” – nếu không tỉnh thức – khiến cho con người mất khả năng hành động đúng lúc, và rơi vào trạng thái thụ động hóa cuộc đời mình.
  • Tê liệt năng lực chịu trách nhiệm: Một trong những hệ quả lớn nhất của lệ thuộc vào ý trờiné tránh trách nhiệm cá nhân. Khi thành công – ta tin do mình cố gắng. Khi thất bại – ta viện dẫn “do ý trời”. Mô thức này khiến người ta không học từ sai lầm, không nhìn sâu nguyên nhân bên trong, và không thực hiện thay đổi cần thiết. Về lâu dài, nó khiến đời sống trở nên vòng lặp, vì không ai dừng lại để đặt câu hỏi thật.
  • Lệ thuộc vào bên ngoài và dễ bị thao túng: Người sống lệ thuộc ý trời thường mong chờ người khác “giải mã ý trời” giúp họ. Họ tin vào thầy bói, nhà ngoại cảm, lá số, điềm báo… nhưng không tin vào trực giáclý trí của chính mình. Khi mất đi năng lực phân định nội tâm, họ dễ bị dẫn dắt sai hướng, hoặc sống theo điều người khác gọi là “trời nói”, mà không còn kiểm chứng bằng sự thật bên trong.
  • Tự giới hạn tiềm năng cá nhân: Nhiều người dừng lại ở mức “tốt vừa đủ” – không vì thiếu khả năng, mà vì tin rằng “trời không cho hơn thế”. Họ không dám mơ lớn, không dám mở rộng vùng ảnh hưởng, không dám phá vỡ định kiến, vì sợ “trái thiên ý”. Từ đó, khát vọng sống bị kìm nén, tiềm năng bị gói lại, và phiên bản tốt nhất của họ không bao giờ được chạm đến.
  • Chấp nhận bất công như một điều thiêng liêng: Một trong những hệ lụy nguy hiểm nhất của lệ thuộcý trời” là hợp lý hóa nỗi đaubất công. Người ta sống trong nghèo đói, bạo hành, áp bức… mà không đặt vấn đề vì nghĩ “trời cho vậy”. Điều này khiến những hệ thống bất công được duy trì, những vòng lặp tổn thương không được tháo gỡ, và con người dần chấp nhận đau khổ như một phần “thiêng liêng không thể đổi thay”.

Từ những thông tin trên cho thấy, ý trời – nếu không soi chiếu bằng nhận thức tỉnh thức – dễ trở thành cơ chế làm tê liệt nội lực, ngăn con người học hỏi, phát triển và tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình. Phần tiếp theo sẽ giúp chúng ta nhận diện các biểu hiện cụ thể trong đời sống thường ngày – nơi “ý trời” đang âm thầm chi phối lựa chọn, hành động và tâm thế sống.

Biểu hiện của lệ thuộc ý trời trong đời sống thực tế.

Làm sao để nhận biết một người đang sống lệ thuộc vào ý trời mà không hề hay biết? Dưới vẻ ngoài bình thản và những câu nói nhuốm màu cam chịu, nhiều người đang sống trong trạng thái nội lực bị rút dần, vì phó mặc cho một “ý chí siêu hình” mơ hồ. Dưới đây là những biểu hiện phổ biến:

  • Biểu hiện trong suy nghĩnội thoại cá nhân: Người lệ thuộc ý trời thường có các câu nội thoại như: “Chắc không phải của mình”, “Cái gì đến được là ý trời cho”, “Cưỡng cầu cũng vô ích”… Những câu nói này nghe như sự chấp nhận, nhưng nếu lặp lại trong mọi tình huống, chúng đánh dấu sự buông quyền chọn lựatừ bỏ hành động chủ động.
  • Biểu hiện trong hành vilựa chọn: Họ thường trì hoãn những quyết định quan trọng – không phải vì thiếu hiểu biết, mà vì luôn chờ thêm một “tín hiệu từ trời”. Dễ thấy họ hay bỏ qua cơ hội chỉ vì “chưa tới lúc”, hoặc từ chối thử thách mới với lý do “trời chưa cho”. Mọi việc đều treo lơ lửng, vì họ không cho phép mình tự quyết, nếu chưa thấy được ‘ý trờirõ ràng.
  • Biểu hiện trong cảm xúctinh thần: Người lệ thuộc ý trờixu hướng thụ động trong hạnh phúc, cam chịu trong đau khổ. Họ ít bộc lộ cảm xúc thật, dễ rơi vào trạng thái tê liệt cảm xúc khi gặp biến cố. Khi tổn thương, họ không hỏi “Mình cần gì?”, mà chỉ thở dài “ý trời vậy rồi”. Chính sự thỏa hiệp này khiến họ xa dần với trực giác, mong muốn, và cảm xúc thật.
  • Biểu hiện trong mối quan hệ cá nhân: Họ thường chọn người yêu, kết hôn, hoặc duy trì một mối quan hệ vì nghĩ “trời đã sắp xếp”. Dù biết mình không hạnh phúc, họ vẫn ở lại – với niềm tin “chắc có lý do gì đó từ trên cao”. Trong gia đình, họ thường dạy con sống ngoan – nhưng không khuyến khích con mơ lớn. Sự gò bó được khoác chiếc áo “thuận theo ý trời”.
  • Biểu hiện trong cách giải thích thất bại: Mỗi lần không đạt mục tiêu, họ không tự hỏi điều gì cần thay đổi mà ngay lập tức quay về với niềm tin “chắc chưa phải lúc, chưa hợp số”. Họ dùng ý trời như một cơ chế phòng vệ – khiến mỗi thất bại đều không được nhìn sâu, không học được điều gì, và có nguy cơ lặp lại.
  • Biểu hiện trong thái độ sống hàng ngày: Người lệ thuộc ý trời thường chọn an toàn, ít dấn thân, ngại xáo trộn. Họ đánh giá cao sự “bình yên” – nhưng lại né tránh những cuộc đối thoại quan trọng, không dám nói điều thật, không dám làm điều cần. Sự an nhiên họ thể hiện có khi chỉ là vỏ bọc của sự tránh né hành trình trưởng thành.
  • Biểu hiện trong hành trình phát triển bản thân: Họ ít đặt mục tiêu rõ ràng, không cam kết với tiến trình cá nhân. Thay vào đó, họ chờ “duyên tới”, “trời run rủi”, “thời điểm thích hợp”. Sự trì hoãn này không đến từ lười biếng mà từ niềm tin sâu rằng chủ động là… vô ích nếu Trời không cho.

Nhìn chung, người sống lệ thuộc vào ý trời thường mang vẻ ngoài nhẹ nhàng, khiêm tốn – nhưng bên trong là một nội lực chưa từng được đánh thức. Họ nhường quyền quyết định cho điều gì đó ngoài bản thân, và tự khóa mình trong một chiếc hộp “thuận thiên” mà không biết. Ở phần tiếp theo, chúng ta sẽ cùng bước vào hành trình rèn luyện – để giành lại quyền kiến tạo cuộc đời một cách tỉnh thức, mà không đối kháng với những điều mình không thể kiểm soát.

Cách rèn luyện để làm chủ cuộc đời thay vì chờ ý trời.

Làm thế nào để chúng ta có thể rèn luyện để không sống lệ thuộc vào ý trời, mà vẫn giữ được sự an nhiên trong hành trình sống? Hành trình này không bắt đầu bằng sự phủ nhận niềm tin, mà từ việc chủ động tỉnh thức, phân biệt rõ ranh giới giữa buông xuôibuông bỏ. Dưới đây là các phương pháp thực hành cụ thể:

  • Thực hành phân biệt giữa buông xuôibuông bỏ: Mỗi khi bạn định nói “ý trời vậy rồi”, hãy dừng lại và tự hỏi: Mình đang buông vì không thể kiểm soát, hay đang buông vì không muốn chịu trách nhiệm? Buông bỏ là khi bạn đã hành động đủ và chấp nhận phần ngoài tầm tay. Buông xuôi là khi bạn chưa bước, đã ngồi xuống. Phân biệt này giúp giữ lại nội lực – không để niềm tin trở thành cớ trốn chạy.
  • Ghi nhận những điều bạn thực sự kiểm soát: Hãy viết ra những điều bạn có thể chọn mỗi ngày: thức dậy sớm, trả lời email, chăm sóc sức khỏe, lắng nghe người khác… Việc liệt kê này không chỉ giúp bạn hành động cụ thể, mà còn tái thiết lại cảm giác mình đang cầm lái – thay vì “mọi thứ đã có trời lo”.
  • Xây dựng lối sống chủ động từng bước nhỏ: Đừng đợi “dấu hiệu từ trời” mới dấn thân. Hãy bắt đầu từ việc nhỏ nhất bạn đang trì hoãn: viết một email, gọi một cuộc điện thoại, học một kỹ năng mới. Mỗi bước hành động cụ thể là một tuyên ngôn âm thầm với vũ trụ: Tôi không chờ trời quyết định giúp tôi – tôi đang sống với trọn ý thức.
  • Thiền quan sát niềm tin vô thức: Trong thiền, hãy lắng nghe những tiếng nói bên trong như: “Chắc mình không xứng”, “Chắc chưa tới thời điểm”, “Chắc do số”. Ghi lại chúng sau buổi thiền. Đừng chống lại – chỉ nhìn chúng với sự nhẹ nhàng. Việc nhận diện là bước đầu tiên để tháo gỡ. Khi bạn thấy được niềm tin đang điều khiển mình, bạn có cơ hội viết lại kịch bản cuộc đời.
  • Thực hành ra quyết định dù chưa chắc chắn: Nhiều người trì hoãn vì “chưa đủ dấu hiệu từ trời”. Hãy cho phép mình ra quyết định dù chưa hoàn hảo. Thay vì chờ sự chắc chắn từ bên ngoài, hãy rèn luyện lòng tin vào khả năng điều chỉnh trên đường đi. Sống là quá trình thử – sai – sửa – tiếp tục. Không ai nhìn thấy toàn bộ bức tranh trước khi bắt đầu.
  • Chuyển hóa câu nói quen thuộc: Thay vì “trời không cho” → hãy thử nói “Tôi đang chọn điều gì khác?”. Thay vì “chắc không có duyên” → hãy hỏi “Mình đã làm gì để tạo ra duyên chưa?”. Câu chữ là gương chiếu tâm thức. Thay đổi cách nói – là thay đổi cách nhìn, và dần dần chuyển hóa cách sống.
  • Viết lại định nghĩa về ‘trời’: Hãy thử viết câu này: Nếu ‘trời’ là chính phần sáng bên trong mình, thì ý trời là gì? Khi định nghĩa lại ‘trời’ không phải là thế lực xa xôi bên ngoài, mà là phần trí tuệtrực giáctình thương bên trong, bạn sẽ không còn chờ. Bạn sẽ lắng nghe – rồi hành động.
  • Tập trung vào hành động đúng, không cần kết quả chắc chắn: Rèn luyện hành vi dựa trên giá trị – chứ không phải kỳ vọng thành quả. Bạn gieo hạt tử tế, học tập, nỗ lực – không để “được trời thưởng”, mà vì đó là điều đúng với bạn. Khi hành động không còn bị kiểm soát bởi kết quả, bạn không còn lệ thuộc vào “ý trời có cho hay không”.
  • Dấn thân vào trải nghiệm mới để mở rộng vùng kiểm soát: Khi bạn thử điều mới – làm chủ điều nhỏ – bạn dần cảm thấy “Mình có ảnh hưởng”. Đây là cách thiết thực để mở rộng vùng tự do từ bên trong. Mỗi lần bạn hành động thay vì chờ đợi, bạn đang nới rộng vùng của ý mình – trong một thế giới vốn luôn biến động.
  • Thực hành buông bỏ kết quả – nhưng không buông tay lái: Giữ lòng thanh thản với kết quả – nhưng vẫn hành động có chủ đích. Câu nói: “Tôi làm hết sức – còn lại thế nào tôi học cách ôm lấy” là biểu hiện của người biết buông bỏ một cách tỉnh thức – chứ không để số phận quyết định tất cả thay mình.

Tóm lại, làm chủ cuộc đời không có nghĩa là chống lại ý trời mà là ngừng phó mặc tất cả cho một lực lượng vô hình, để rồi đánh mất khả năng sống có ý thức. Khi ta hành động với lòng tỉnh thức, không lệ thuộc, không ngạo mạn, thì dù trời có định gì đó, mình cũng đã sống đúng phần thuộc về mình – trọn vẹntự do

Kết luận.

Thông qua hành trình tìm hiểu khái niệm, tác hại và cách rèn luyện để làm chủ cuộc đời thay vì chờ ý trờiSunflower Academy đã trình bày ở trên, hy vọng bạn đã nhận ra rằng: không cần phải chống lại “ý trời” – chỉ cần không trao hết quyền quyết định cuộc sống cho một điều mơ hồ nằm ngoài bản thân. Khi ta chọn sống với ý thức rõ ràng, hành động từ giá trị thật, và chấp nhận những điều không thể kiểm soát mà không rút lui khỏi phần việc của mình – thì dù kết quả ra sao, chúng ta đã sống trọn vẹn vai trò người đồng kiến tạo với cuộc đời. Và đó chính là cách để bước đi – không cần xin phép Trời.

a

Everlead Theme.

457 BigBlue Street, NY 10013
(315) 5512-2579
everlead@mikado.com

    User registration

    You don't have permission to register

    Reset Password